Bài 28. Thủ tục tại sân
bay, liên hoan chia tay |
|
I. Các tình huống hội thoại
1. Chuẩn
bị đón tiếp
Viện trưởng
(với Viện phó): |
Ngày
mai ông giám đốc Viện phát triển châu Á sang làm việc với Viện
ta sẽ đến Hà Nội. Anh đi đón nhé! |
Viện phó: |
Vâng ạ! Xin anh cho ý kiến cụ thể thêm. |
Viện trưởng: |
Vẫn như đón các đoàn trước. Anh và cô Hoa, thư ký của tôi đi đón.
Bảo cô Hoa mua một bó hoa thật đẹp. Đón họ về nhà khách của Bộ.
Tôi đã báo cáo với Bộ trưởng rồi. |
Viện phó: |
Để tôi liên hệ với nhà khách, yêu cầu họ chuẩn bị phòng. |
Viện trưởng: |
Chưa rõ đoàn có mấy người, có lẽ cứ đặt trước năm phòng, thà
thừa còn hơn thiếu. |
Viện phó: |
Vâng ạ! |
2. Trong
nhà ga sân bay Nội Bài
Nhân viên Hải quan
(sau khi xem tờ khai
Hải quan của ông William): |
Thưa
ông, máy vi tính ông mang theo khi trở về Hawaii ông để lại Việt
Nam hay mang về? |
Ông William: |
Tôi chưa biết. Nhưng ông hỏi thế là thế nào ạ? |
Nhân viên Hải quan: |
Tôi cần xác nhận vào tờ khai là ông sẽ mang về để khỏi phải đóng
thuế. |
Ông William: |
Nhưng nếu tôi muốn tặng cho một Viện nghiên cứu của Việt Nam,
nơi mà tôi làm việc. |
Nhân viên Hải quan: |
Thưa ông, trong trường hợp đó sẽ được miễn thuế. |
Ông William: |
Cám ơn ông. Tôi hiểu. |
3. Trong
buổi liên hoan chia tay
Viện
trưởng: - Kính thưa
giáo sư William và các vị cùng đi,
- Kính thưa các giáo sư, tiến sĩ, các nhà khoa học
và tất cả các vị có mặt tại đây.
Hôm nay, Viện
Đông Phương chúng tôi tổ chức buổi liên hoan thân mật để chia tay giáo
sư William. Ngày mai, giáo sư và các vị trong đoàn sẽ lên đường về nước,
kết thúc thời gian hai tuần làm việc tại Việt Nam. Thời gian tuy ngắn
nhưng giáo sư và các cộng sự của mình đã hoàn thành một khối lượng công
việc thật lớn: tham gia hội thảo, trao đổi với các nhà khoa học Việt Nam
về hướng phối hợp nghiên cứu giữa hai Viện, đi tham quan một số địa chỉ
văn hoá... Kết quả chuyến đi này của giáo sư chắc chắn sẽ đặt cơ sở cho
sự hợp tác nghiên cứu trong tương lai giữa các nhà khoa học ở hai Viện
chúng ta. Tôi đề nghị chúng ta nâng cốc chúc mừng những kết quả tốt đẹp
đó. Chúc giáo sư và các vị cùng đi dồi dào sức khoẻ, đạt được nhiều
thắng lợi hơn nữa trong công việc nghiên cứu của mình.
4. Thủ
tục xuất cảnh
Nhân
viên hướng dẫn: |
Xin ông
khai vào phiếu xuất cảnh và tờ khai hải quan. Sau đó mời ông đến
phòng kiểm tra hành lý, cửa số 3, để làm thủ tục rồi qua phòng
số 4 để cân hành lý. |
Ông William: |
Tôi có mang theo mấy bức tranh phố Hà Nội của hoạ sĩ Phái, có
cần khai không? |
Nhân viên hướng dẫn: |
Ông cần khai rõ, nếu mua thì cần xuất trình cả hoá đơn mua hàng
nữa và cho nhân viên hải quan kiểm tra. |
Ông William: |
Cám ơn. |
II. Ghi chú ngữ pháp
1. Cách
dùng từ "để" với nghĩa cầu khiến
Từ để đặt ở đầu
câu thường biểu thị ý nghĩa cầu khiến.
Ví dụ: -
Để
tôi liên hệ với nhà khách.
-
Để
anh ấy phát biểu.
-
Để
lát nữa tôi trả lời.
Chú ý: Cần phân
biệt với trường hợp để trong trạng ngữ chỉ mục đích.
Ví dụ:
Để
tham khảo, tôi phải đọc nhiều tài liệu.
2. Kết
cấu "Thà A còn hơn B" dùng để nhấn mạnh vào sự lựa chọn trong một hoàn
cảnh cụ thể
Ví dụ: - Thà
thừa còn hơn thiếu.
- Thà đi xe máy
còn hơn đi ô tô.
- Thà đắt mà
tốt còn hơn rẻ mà xấu.
Chú ý: a) Có
thể lược bỏ B nếu không muốn cụ thể hoá sự lựa chọn đối lập.
b) Khi muốn phủ
định B có thể dùng: thà A (chứ) không B.
Ví dụ: Thà đi
bộ chứ không đi ô tô.
Một số trường
hợp có thể không dùng thà:
Ví dụ: Thừa còn
hơn thiếu
3. Kết
hợp "thật + tính từ"
Dùng để nhấn
mạnh vào tính chất, màu sắc, khối lượng... do tính từ biểu thị.
Ví dụ: - Hoàn
thành một khối lượng công việc thật lớn.
- Đó là những
kỷ niệm thật sâu sắc.
- Bài học thật
bổ ích.
Chú ý: Khi muốn
biểu thị ý nghĩa đánh giá có thể đảo kết hợp tính từ + thật.
- Mùa hè năm
nay nóng thật.
- Bài học bổ
ích thật.
- Cô ấy đẹp
thật.
4. Câu có
bổ ngữ là kết cấu C-V
Dùng để thuyết
minh đánh giá, nhận xét về một sự vật, đối tượng. Vị ngữ thường là nhóm
động từ cảm nghĩ nói năng: xác nhận, biết, nghĩ, nói, thấy, hiểu, nhớ,
cho, ngờ. Bổ ngữ C-V thường nối động từ vị ngữ bằng từ nối rằng, là.
Ví dụ: - Tôi
xác nhận là ông sẽ mang về.
- Anh ấy nghĩ
rằng tôi sẽ không đến.
- Ai cũng cho
rằng kết quả rất tốt đẹp.
III. Bài đọc
1. Tình
huống không ngờ
Một ngày tháng
năm, trời nắng, nóng, chúng tôi lên Nội Bài để đón giáo sư Paul. Máy bay
Thái hôm nay đến chậm. Đã quá giờ quy định mà máy bay vẫn chưa đến. Bỗng
tiếng cô nhân viên hướng dẫn nhà ga vang lên trong loa phóng thanh,
thông báo máy bay Thái Lan đang hạ cánh xuống đường băng. Chúng tôi đã
nghe tiếng động cơ máy bay rít lên. Vì không kịp xin giấy phép vào đón
khách ở phòng làm thủ tục nên chúng tôi đành chờ ở ngoài. Vả lại khách
là giáo sư Paul, người đã rất quen thuộc các thủ tục ở sân bay Nội Bài
và cũng đã rất quen chúng tôi nên chúng tôi rất yên tâm. Khách đã bắt
đầu ra, 10 phút, 20 phút rồi 30 phút trôi qua, vẫn chưa thấy giáo sư đâu,
chẳng lẽ kế hoạch của ông lại thay đổi? Phúc, lái xe của cơ quan chúng
tôi, vốn là người tháo vát bảo với tôi: "Để tôi vào trong xem thế nào
nhé!". Nói rồi, anh biến mất. Hình như những người khách cuối cùng đã ra
khỏi phòng làm thủ tục. Nhân viên nhà ga đã đóng bớt một cửa ra vào, chỉ
để lại một cửa. Vừa lúc ấy tôi thở phào khi thấy Phúc tay xách một túi
vải to đang cùng giáo sư Paul đi ra. Còn giáo sư Paul thì mồ hôi nhễ
nhại. Ông khẽ mỉm cười bắt tay tôi và không nói một câu nào. Mãi đến khi
lên xe về Hà Nội tôi mới biết sở dĩ giáo sư ra chậm là vì cái túi vải mà
Phúc xách hộ. Đó là chiếc máy vi tính cùng máy in ông mang theo để làm
việc ở Việt Nam. Nhân viên hải quan yêu cầu ông phải đóng thuế hàng hoá
trong khi ông thì nghĩ rằng đó chỉ là một công cụ làm việc. May mà Phúc
vào được phòng làm thủ tục và sự việc đã được giải quyết nhanh gọn. Tất
nhiên là giáo sư không phải đóng thuế, nhưng ông có vẻ không vui. Ông
nói rằng hình như mỗi lần đến Việt Nam, khi làm thủ tục ở sân bay thế
nào ông cũng gặp một tình huống nào đó mà ông không ngờ.
2. Thà
chết đi còn hơn!
Có một anh nhà
nghèo nhưng rất lười, suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng không chịu lao
động. Thấy người ta ra đồng cày cấy, suốt ngày làm việc nặng nhọc, anh
ta nghĩ: "Làm việc vất vả thế, thà nhịn đói còn hơn". Thấy người ta lên
rừng kiếm củi, đốt than để sưởi ấm mùa đông, họ phải đi từ sáng tinh mơ
đến tối mịt mới về, anh ta nghĩ: "Làm việc suốt ngày thế, thà chịu lạnh
còn hơn". Mùa đông đến, mọi người có cơm ăn, có củi sưởi. Anh ta thì
chẳng có gì, cuộc sống thật khốn khổ. Thấy thế mọi người bảo: "Con người
sống mà không chịu làm việc, không chịu lao động để đến nỗi cơm không có
mà ăn, áo không có mà mặc, phải chịu đói chịu rét thì thà chết đi còn
hơn!".
相关文章:
|